Lời nói đầu:Fed tái bổ nhiệm 11 chủ tịch ngân hàng khu vực giữa áp lực chính trị: Quyết định nhất trí này có ý nghĩa gì với lãi suất, độc lập của Fed và thị trường tài chính? Phân tích chuyên sâu từ WikiFX.
Một quyết định thường lệ nhưng được thực hiện sớm nhất trong gần 20 năm, với sự đồng thuận tuyệt đối từ Hội đồng Thống đốc, đã gửi đi thông điệp mạnh mẽ về sự ổn định và độc lập của Cục Dự trữ Liên bang trước các áp lực chính trị.

Hội đồng Thống đốc Cục Dự trữ Liên bang (Fed) đã chính thức thông qua việc tái bổ nhiệm 11 trên 12 chủ tịch của các Ngân hàng Dự trữ Liên bang khu vực cùng các phó chủ tịch thứ nhất của họ. Quyết định này có hiệu lực từ ngày 1/3/2026, sau khi nhiệm kỳ hiện tại kết thúc vào ngày 28/2.
Động thái này, dù được coi là một thủ tục định kỳ năm năm một lần, lại diễn ra trong bối cảnh đặc biệt. Nó được hoàn thành sớm hơn bất kỳ thời điểm nào kể từ năm 2006, giữa lúc Chính quyền Tổng thống Donald Trump công khai tìm cách gia tăng ảnh hưởng lên chính sách tiền tệ. Theo tổng hợp từ WikiFX, việc hoàn tất quy trình này ngay trong tháng 12/2025 – thay vì đầu năm 2026 như thông lệ – được nhiều nhà quan sát xem như một nước đi chiến lược nhằm ổn định nội bộ trước thềm cuộc chuyển giao quyền lực chính trị sắp diễn ra tại Washington.
Quy trình tái bổ nhiệm: Sự ổn định được đảm bảo với sự đồng thuận hiếm có
Theo thông báo chính thức từ Fed, quyết định tái bổ nhiệm được đưa ra sau một quá trình đánh giá toàn diện bởi hội đồng quản trị độc lập của từng Ngân hàng Dự trữ khu vực. Các hội đồng này, đại diện cho các nhà lãnh đạo doanh nghiệp và cộng đồng địa phương, đã xem xét hiệu quả công việc của chủ tịch và phó chủ tịch thứ nhất dựa trên ba trụ cột chính.
Đầu tiên là mức độ tương tác tích cực với cộng đồng doanh nghiệp, tài chính và phi lợi nhuận trong khu vực. Tiếp theo là hiệu quả điều hành với tư cách tổng giám đốc điều hành của Ngân hàng Dự trữ. Cuối cùng là đóng góp lãnh đạo cho toàn bộ Hệ thống Dự trữ Liên bang, đặc biệt trong việc hỗ trợ các chức năng và hoạt động phối hợp.
Quan trọng nhất, Hội đồng Thống đốc Fed ở Washington đã nhất trí thông qua tất cả các đề xuất tái bổ nhiệm này. Sự “đồng thuận nhất trí” này bao gồm cả ba thành viên Hội đồng Thống đốc do Tổng thống Trump bổ nhiệm, cho thấy không có sự phản đối nội bộ nào đối với danh sách các nhà lãnh đạo khu vực hiện tại.
Danh sách lãnh đạo được tái bổ nhiệm và ngoại lệ duy nhất
Dưới đây là danh sách đầy đủ các chủ tịch và phó chủ tịch thứ nhất đã được tái bổ nhiệm cho nhiệm kỳ năm năm tới, bắt đầu từ tháng 3/2026. Điều đáng chú ý là mỗi vị lãnh đạo này đều mang đến FOMC những quan điểm chuyên môn riêng biệt, phản ánh đặc thù kinh tế của khu vực họ đại diện:
- Boston: Chủ tịch Susan M. Collins (nổi tiếng với phân tích về bất bình đẳng khu vực); Phó Chủ tịch Thứ nhất Karen A. Pennell.
- New York: Chủ tịch John C. Williams (có quyền biểu quyết thường trực tại FOMC); Phó Chủ tịch Thứ nhất Sushmita Shukla.
- Philadelphia: Chủ tịch Anna Paulson (theo sát rủi ro tài chính khu vực Đông Bắc); Phó Chủ tịch Thứ nhất Jeanne R. Rentezelas.
- Cleveland: Chủ tịch Beth M. Hammack (chuyên gia thị trường tài chính); Phó Chủ tịch Thứ nhất Mark S. Meder.
- Richmond: Chủ tịch Thomas I. Barkin (thường xuyên phân tích về chuỗi cung ứng); Phó Chủ tịch Thứ nhất Becky C. Bareford.
- Atlanta: Phó Chủ tịch Thứ nhất Cheryl L. Venable (Chủ tịch Raphael Bostic nghỉ hưu).
- Chicago: Chủ tịch Austan D. Goolsbee (có quan điểm thiên về thị trường lao động); (Phó Chủ tịch Thứ nhất Shonda S. Clay đã được phê chuẩn trước).
- St. Louis: Chủ tịch Alberto Musalem (thúc đẩy nghiên cứu công nghệ tài chính); Phó Chủ tịch Thứ nhất François G. Henriquez, II.
- Minneapolis: Chủ tịch Neel T. Kashkari (thường cảnh báo về rủi ro từ các ngân hàng lớn); Phó Chủ tịch Thứ nhất Ron J. Feldman.
- Kansas City: Chủ tịch Jeffrey R. Schmid (tập trung vào nông nghiệp và năng lượng); Phó Chủ tịch Thứ nhất Kimberly N. Robbins.
- Dallas: Chủ tịch Lorie K. Logan (chuyên gia về thị trường trái phiếu và thanh khoản); Phó Chủ tịch Thứ nhất Robert L. Triplett, III.
- San Francisco: Chủ tịch Mary C. Daly (tiếng nói mạnh mẽ về thị trường lao động và bình đẳng); Phó Chủ tịch Thứ nhất Sarah E. Devany.
Ngoại lệ duy nhất là Chủ tịch Ngân hàng Dự trữ Atlanta, Raphael Bostic, người đã công bố kế hoạch nghỉ hưu vào cuối nhiệm kỳ hiện tại. Việc Bostic không được tái bổ nhiệm không chỉ đơn thuần là nghỉ hưu. Một số phân tích, như từ Bitget News, chỉ ra rằng ông từng bị chỉ trích cách đây ba năm vì không tuân thủ đầy đủ các quy định về giao dịch tài chính cá nhân dành cho quan chức cấp cao, điều này có thể đã ảnh hưởng đến quyết định. Phó Chủ tịch Thứ nhất của Atlanta, Cheryl Venable, sẽ tạm quyền cho đến khi Hội đồng Thống đốc tìm được người kế nhiệm.
Bối cảnh chính trị “nóng”: Fed đứng trước áp lực thay đổi
Động thái tái bổ nhiệm thường lệ năm nay được đặt trong một bối cảnh chính trị đặc biệt nhạy cảm, khiến nó trở thành một “chỉ báo” quan trọng về khả năng độc lập của Fed.
Nỗi lo về ảnh hưởng của Nhà Trắng
Trong những tháng gần đây, Chính quyền Tổng thống Trump đã công khai bày tỏ mong muốn có tiếng nói mạnh mẽ hơn trong các quyết định chính sách tiền tệ, vốn được thiết kế để hoạt động độc lập với áp lực chính trị ngắn hạn. Một số chuyên gia theo dõi Fed đã lo ngại rằng các thành viên Hội đồng Thống đốc do Trump bổ nhiệm có thể tìm cách ngăn chặn việc tái bổ nhiệm một số chủ tịch ngân hàng khu vực. Điều này sẽ mở đường để Nhà Trắng đề cử những ứng viên có quan điểm phù hợp hơn với lập trường của chính quyền, đặc biệt về vấn đề lãi suất.
Việc Fed hoàn tất quy trình này sớm một cách bất thường và với sự đồng thuận tuyệt đối được nhiều nhà phân tích cho là một nỗ lực chủ động “dọn sân”, nhằm loại bỏ rủi ro can thiệp chính trị trong tương lai gần. Quyết định này đã “xoá bỏ nguy cơ” Nhà Trắng có thể thúc đẩy bổ nhiệm các chủ tịch thiên về lập trường của mình, ít nhất là trong năm năm tới. Như phân tích từ Futu News đặt câu hỏi: “Fed có lo lắng về việc Trump 'phá vỡ' quy trình không?” – và động thái sớm này dường như là câu trả lời thực tế.
Các điểm “chạm trán” trực tiếp
Sự căng thẳng giữa Fed và Nhà Trắng không chỉ là suy đoán, khi mới tuần trước, Bộ trưởng Tài chính Scott Bessent tuyên bố sẽ thúc đẩy một yêu cầu mới: các chủ tịch ngân hàng khu vực tương lai phải cư trú trong khu vực của họ ít nhất ba năm trước khi được bổ nhiệm.
Mặc dù ông nói quy định này chỉ áp dụng cho các cuộc bổ nhiệm trong tương lai, động thái này được đưa ra ngay sau khi một số chủ tịch ngân hàng khu vực (như Cleveland, Dallas, St. Louis) - những người từng làm việc tại New York - công khai ủng hộ việc giữ lãi suất ổn định, trái ngược với mong muốn cắt giảm mạnh hơn từ chính quyền.
Hơn nữa, nhiệm kỳ của Chủ tịch Fed Jerome Powell sẽ hết hạn vào tháng 5/2026, và điều này có nghĩa là Tổng thống Trump chỉ còn vài tuần để đề cử một “chủ tịch Fed của riêng mình” nếu muốn. Các báo cáo từ Reuters và Financial Times chỉ ra rằng Trump đã tuyên bố quyết định nhân sự và có thể công bố ứng viên, được cho là Kevin Hassett hoặc một đồng minh thân cận khác, vào đầu năm tới.
Trump đã nhiều lần chỉ trích Powell là “một người cứng nhắc” và cho rằng mức cắt lãi suất 25 điểm cơ bản gần đây là “khá nhỏ” và “đáng lẽ phải tăng gấp đôi”. Lịch sử can thiệp của Trump cũng được nhắc lại, như nỗ lực trước đây nhằm sa thải Nữ Thống đốc Lisa Cook, khiến giới quan sát càng thêm cảnh giác.
Cấu trúc độc đáo của Fed và tầm quan trọng của các chủ tịch khu vực
Để hiểu tại sao việc tái bổ nhiệm này lại quan trọng, cần nắm được cấu trúc lai công-tư độc đáo của Fed. Hệ thống này bao gồm một Hội đồng Thống đốc gồm 7 thành viên ở Washington và 12 Ngân hàng Dự trữ khu vực trải khắp nước Mỹ.
Các chủ tịch ngân hàng khu vực không phải là công chức liên bang do Tổng thống bổ nhiệm. Họ được tuyển chọn bởi hội đồng quản trị địa phương của chính ngân hàng đó, với sự phê chuẩn sau cùng từ Hội đồng Thống đốc. Thiết kế này nhằm đảm bảo tiếng nói đại diện cho các nền kinh tế địa phương đa dạng được lắng nghe trong các cuộc thảo luận chính sách tiền tệ quốc gia.
Vai trò chính sách của họ thể hiện rõ nhất tại Ủy ban Thị trường Mở Liên bang (FOMC) - cơ quan quyết định lãi suất. Trong khi tất cả 7 Thống đốc có quyền bỏ phiếu thường trực, thì chỉ có 5 chủ tịch ngân hàng khu vực được bỏ phiếu tại mỗi cuộc họp FOMC. Chủ tịch Ngân hàng Dự trữ New York luôn có một ghế biểu quyết cố định, trong khi 4 ghế còn lại được luân phiên giữa 11 chủ tịch kia.
Do đó, việc ai nắm giữ các vị trí này trực tiếp ảnh hưởng đến cán cân biểu quyết và xu hướng chính sách của Fed. Việc duy trì một đội ngũ ổn định, hiểu rõ đặc thù địa phương như đã nêu ở trên, là mạch máu giúp FOMC đưa ra quyết định sát với thực tế kinh tế nhất.
Sự ổn định tạm thời và những câu hỏi còn bỏ ngỏ
Đối với thị trường tài chính, quyết định này mang lại một sự ổn định tạm thường rất cần thiết. Nó xóa tan những đồn đoán về một cuộc “đại tu” nhân sự có thể gây bất ổn. Thị trường đã phản ứng tích cực ngay lập tức: chỉ số S&P 500 tăng nhẹ 0.5%, trong khi đồng USD và các cặp tiền chính như EUR/USD duy trì ổn định quanh mức 1.08 – một tín hiệu cho thấy giới đầu tư đón nhận sự liên tục trong điều hành chính sách. Việc duy trì đội ngũ lãnh đạo có kinh nghiệm cho thấy tính liên tục trong cách tiếp cận chính sách sẽ được bảo toàn.
Tuy nhiên, đây không phải là dấu chấm hết cho câu chuyện, áp lực chính trị lên Fed vẫn còn nguyên đó. Việc bổ nhiệm chủ tịch mới cho Ngân hàng Dự trữ Atlanta sẽ là phép thử tiếp theo về mức độ độc lập của Fed. Đồng thời, cuộc chiến về tiêu chí bổ nhiệm như quy định cư trú ba năm do Bộ trưởng Bessent đề xuất, có thể định hình lại bộ mặt của các lãnh đạo khu vực trong tương lai. Như báo cáo từ tổ chức Brookings Institution lưu ý, việc tất cả các nhiệm kỳ đều hết hạn cùng lúc vào năm 2026 vẫn tiềm ẩn rủi ro nếu chính quyền mới kiểm soát được Hội đồng Thống đốc.
Quan trọng hơn, quyết định cắt lãi suất 75 điểm cơ bản trong năm 2025 của Fed đã cho thấy một lập trường độc lập nhất định so với mong muốn cắt giảm mạnh hơn từ Nhà Trắng. Việc tái bổ nhiệm các chủ tịch ủng hộ đường hướng này củng cố khả năng Fed sẽ tiếp tục hành động dựa trên dữ liệu kinh tế thay vì áp lực chính trị trong năm 2026.
Bằng cách “khóa chặt” vị trí của 11 chủ tịch đến tận năm 2031, Fed không chỉ bảo vệ tính độc lập trước mắt mà còn chủ động “mua thời gian” để ứng phó với những thay đổi lớn hơn, như việc bổ nhiệm ba thành viên mới vào Hội đồng Thống đốc. Tác động của sự ổn định này còn vượt ra ngoài biên giới nước Mỹ, khi các ngân hàng trung ương lớn khác như ECB cũng theo dõi sát sao, bởi bất kỳ xáo trộn nào ở Fed đều có thể gây hiệu ứng lan tỏa đến dòng vốn và chính sách tiền tệ toàn cầu.
Khi cánh cửa cơ hội để định hình lại Fed thông qua các vị trí chủ tịch khu vực đã tạm thời đóng lại, sự chú ý sẽ nhanh chóng chuyển sang trận chiến thực sự tiếp theo: việc bổ nhiệm chủ tịch Fed mới vào mùa xuân năm sau. Lựa chọn đó mới là yếu tố sẽ định hình chính sách tiền tệ Mỹ trong nhiều năm tới.